Theo Đông y cổ truyền, có ba phương thức chữa bệnh :
1- Bá đạo 2 - Vương đạo 3 - Đế đạo
1) Bá đạo - chữa theo bá đạo thì thường dùng thuốc loại hạ phẩm và trung phẩm công hiệu nhanh chóng do triệu chứng bị tiêu diệt hoặc dùng khoa mổ xẻ, hoặc dùng thuốc an thần chỉ thống v.v...
Lối chữa này thì tiêu cực hòa hoãn nhất thời gây nên sự phá hoại và như vậy không có nghĩa sự khỏi bệnh là vĩnh viễn và chỉ một lần.
Bệnh có thể trở lại vì các nguyên nhân cứu cánh không được sưu tầm hoặc trừ khử. Lối bá đạo về sau càng tự làm cho phức tạp và phân nhánh ra từng chuyên khoa không biết đến đâu là cùng một cách vô ích, đem cô lập từng cơ quan trong con người như các bộ phận của máy móc để mà chữa. Như vậy không có nghĩa là chữa lành cho nên những con bệnh nan y càng ngày càng tăng thêm.
Lối bá đạo được thành lập trên ý thức độc đoán được huân tập do giáo dục, do thành kiến, do xã hội đào tạo nên con người xa thiên lý, chân tâm, luôn luôn muốn thắng đối phương bằng bạo lực hung tàn. Người ta coi bệnh như là kẻ thù chứ có biết đâu rằng chính mình là thủ phạm : mình là kẻ tội lỗi vì bị vô minh che lấp không biết lẽ Âm - Dương nghịch lại với luật của trời đất nên đã trợ duyên cho bệnh tật hoàng hành, cho vi trùng có đất dung thân.
2) Vương đạo - Lối chữa theo vương đạo thì tích cực, người bệnh biết cách làm thế nào để tự kiểm soát lấy sức khỏe mình. Độc lập và làm chủ được cơ thể mình, người bệnh chớm hiểu cái nguyên nhân cuối cùng của bệnh tật. Bệnh dôi khi trở lại nhưng bệnh nhân có thể kháng cự một cách hiệu quả để tự vệ và thoát dễ dàng không cần đến thuốc men hạ phẩm hoặc mổ xẻ. Theo vương đạo, người ta có thể chữa các bệnh của hiện tại và cả tương lai nữa. Ăn uống đúng phép trong 3 năm người ta có thể làm chủ được lối chữa theo Vương đạo này.
Về sau chánh đạo suy vi, nhân tâm điên đảo, người đời chuộng lạ ham thanh, không mấy ai tin vào Vương đạo và Đế đạo, các y sĩ vì sinh kế tùy theo thị hiếu của thiên hạ tuy cũng áp dụng lý Âm Dương trong Vương đạo nhưng ngược lại chuyên dùng các dược vật thuộc hạ phẩm và trung phẩm để lập phương bài trị liệu còn phép kiêng cử ăn uống được xem như phần phụ thuộc. Vì đặt nặng vấn đề nghề nghiệp, y sĩ quên dần sứ mệnh thiêng liêng của mình là giảng giải cho người bệnh biết nguyên nhân tật bệnh mình cùng sự liên quan giữa con người và vũ trụ, do đó người bệnh ở mãi trong trạnh thái mê muội không biết đâu là nhân, đâu là quả xem bệnh tật như một tai nạn trời giánh xuống, vì những nguyên nhân ngoại lai đưa đến dù hết sức giữ gìn cũng không cách nào tránh khỏi được và tất nhiên con người sẽ mất óc tự chủ và hễ cứ đau ốm là ỷ lại vào y sĩ, nô lệ vào thuốc men, rủi ro gặp bọn muốn thí nghiệm thuốc hoặc hạng lang băm, uống phải thuốc bậy vào người tai hại không biết bao nhiêu mà kể.
3 ) Đế đạo - Còn lối chữa theo Đế đạo là lối chữa của người ngộ được lý Âm - Dương nên hiểu được sự nhiệm mầu của vũ trụ.
Y sĩ đây là một người giải thoát, giải thoát vì đạt được chân lý tuyệt đối, biết mình là ai, là gì cùng ý thức được vai trò của con người trong vũ trụ vô biên, biết thế nào là thuận lẽ Trời để vô vi mà sống hòa đồng cùng vũ trụ.
Thời gian vô chung vô thủy, vũ trụ cũng mãi mãi biến dịch không cùng, Âm Dương suy thịnh không ngừng, cho nên chân lý cũng không phải là một điểm cố định như một nhà ga, một đỉnh núi hoặc một toạ độ nào trên bản đồ. Ngộ được phần lý đạo rồi, các vị y sĩ của Đế đạo này thường xả thân để hành Đạo lớn. Hành vi họ thường không thể nghĩ bàn được. Họ có thể lành mạnh mà cũng có thể ốm đau. Điều đó không quan hệ. Họ có thể đau liên miên hay là chết vì bệnh hoặc vì áp dụng sai sở học của mình. Họ có thể chết vì tai nạn hay bị kẻ khác giết. Điều đó cũng không quan hệ mấy. Họ có thể vén giúp màn vô minh để cứu giúp đồng loại họ, cái đó cũng không quan hệ nốt. Cái điều quan hệ và đặc sắc nhất của lối chữa theo Đế đạo là " Sáng tạo ". Họ có thể tự ý gây cho mình những bệnh tật vì họ chưa kinh nghiệm lắm. Họ gần như những đứa bé chập chững tập đi. Cũng như trong Nhu đạo trước hết người ta tập té thật mạnh trước tập quật ngã đối phương. Lối chữa theo Đế đạo có nghĩa là sự thấm nhuần, thấy hiểu cơ cấu của vũ trụ. Nếu là người có căn trí lớn thì đôi khi chỉ cần nghe giảng giải trong vài giờ cũng hiểu được phần lý thuyết nhưng muốn cho thành thục thì phải chú tâm hành đạo ít ra là mười năm.
Người Tây phương không mấy ai chịu khó đi sâu để tìm hiểu Đạo lý Đông phương mà họ cho là nghịch lý và mâu thuẩn nên đã biến cải hoặc xuyên tạc sự áp dụng của nền đạo lý cao siêu này. Vì vậy Nhu đạo dược xem như một môn thể thao, Y đạo như một nghề làm ăn, Phật giáo như một triết lý bi quan và không tưởng, Thiền học như một sự bông đùa, đó là chưa kể trà trong Trà đạo được thêm đường thêm sữa tạo thành một thức uống độc địa gây ra nhiều bệnh tật.
Người Tây phương chú trọng phần kỹ thuật cốt khai thác triệt để sự lợi ích về vật chất đem lại sự khoái lạc cho giác quan, trái lại người Á Đông để tâm nhiều về phần tinh hoa để phát triển tâm linh đến chổ màu nhiệm của Đạo học.
Xem câu chuyện Kiếm đạo sau đây có lẽ ta sẽ hiểu thêm ý nghĩa về tinh thần của Đế đạo trong Y đạo Đông phương :
" Vị đại sư kiếm thuật của một Hoàng đế Nhật bản ngày kia gặp một chàng trẻ tuổi trong Hoàng cung đến xin thụ giáo.
- Ta rất sẵn lòng truyền thụ kiếm pháp cho ngươi, nhưng trước hết ngươi phải cho ta biết danh hiệu của vị kiếm sư đầu tiên mà ngươi thụ giáo.
- Kính thưa đại sư, khổ thay, con chưa hề học kiếm thuật bao giờ, đây là lần đầu tiên con kính xin đại sư để nhập môn thọ giáo.
- Tại sao ngươi dối ta? Vị kiếm sư nổi thịnh nộ quát lớn :" Ta thấy ở nơi ngươi một cái gì biểu lộ cho ta biết rằng chẳng nhưng ngươi phải có một vị thầy mà chính ngươi cũng sắp đạt đến chổ vi diệu thượng thùa của kiếm đạo. Tại vì sao ngươi kiếm cách dối ta ?
- Con xin cam đoan với đại sư là tay con chưa bao giờ đụng đến cán gươm.
- Nhân vì ngươi đã nói nhất quyết như vậy thì ta phải tin ngươi, tuy thế ngươi hãy nói cho ta biết ngươi có sở trường về một môn gì không ?
- Kính thưa đại sư, con tưởng như đã hiểu được phần nào ý đại sư muốn hỏi. Nói cho thật ra thì con chẳng sở trường một môn gì cả. Nhưng mà ngay từ hồi còn bé hằng ngày con thường tập luyện quản tưởng đến sự chết chóc dưới mọi hình thức để đừng còn có cái ý sợ chết. Và ngày nay thì con đã đạt được chổ không còn sợ cái chết nữa.
Lúc bấy giờ vị kiếm sư quay về phía các cao đồ của mình mà nói to rằng :" trong số đây không thiếu chi những tay kiếm khách tiếng tăm lừng lẫy khắp đất Phù Tang, nhưng chưa một ai đạt đến trình độ của tráng sĩ. Thôi tráng sĩ ạ, tôi còn truyền kiếm thuật cho tráng sĩ mà làm chi, vì tráng sĩ đã thông suốt tất cả cái tinh hoa mà tôi hàng mong kiếm người đầy đủ căn cơ để truyền thụ."
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn